Thứ Hai, 7 tháng 9, 2015

Chỉ vì… cái màng trinh

Hơn 2 năm yêu nhau, ngày nào anh cũng nói với chị những câu ngọt ngào, đại loại như:
Vân à, anh rất yêu em, anh thật sự không hiểu sao mình lại yêu em nhiều như thế
Anh điên à, tự nhiên lại nói như vậy
Em không tin sao?
Sao em lại không tin anh được, chỉ là em muốn anh làm nhiều hơn nói. Tình yêu có thể thay đổi, không thể nói trước được điều gì. Nếu như sau này anh có người khác thì sao, hay em làm gì khiến anh phật ý, anh cũng có thể từ bỏ em chứ sao?
Em không tin anh à?
Thì em cứ nói thế, dù em rất tin anh. Nhưng mà em vẫn sợ. Chỉ cần anh yêu em như thế này, đến hết cuộc đời là được rồi…
Chị vốn sợ những lời hứa, những câu nói quá ngọt ngào. Vì chị không muốn làm cho cuộc sống này màu hồng. Anh yêu chị như bây giờ đã là điều quá hạnh phúc rồi. Nên chị không cần anh hứa hẹn thêm bất cứ thứ gì nữa. Cuộc đời còn quá dài, chẳng ai biết trước ngày mai.
Đúng là ngày đó, anh chiều chị thật. Tình yêu anh dành cho chị khiến ai cũng phải ghen tị. Chị tự hào về anh còn không hết chứ nói gì chuyện buồn vì người yêu. Bởi một điều, anh chưa bao giờ làm gì khiến chị phật ý. Nói hơi ngoa tí chứ chắc bảo anh hái sao trên trời cho chị thì anh cũng vui lòng.
Chị và anh cưới nhau sau hơn 2 năm tình yêu mặn nồng. Ngày yêu nhau, chị luôn nói với anh:
Chúng mình phải giữ gìn cho nhau đến ngày cưới anh ạ. Em dù rất yêu anh nhưng em muốn mình có một đêm tân hôn thật ý nghĩa, đúng là tân hôn thật.
Nhưng mà anh thật sự muốn có được em
Em cũng muốn, nhưng mà, chúng mình phải nghĩ cho nhau anh ạ. Trước sau gì thì chúng ta cũng thuộc về nhau mà anh, chúng mình tin nhau mà. Em chỉ yêu mình anh, anh đâu cần phải phiền lòng
Được, anh sẽ vì em, vì đêm tân hôn của chúng ta…
Yêu nhau hơn 2 năm, anh và chị chưa từng đi quá giới hạn. Vì lời hứa giữ gìn cho chị. Anh đưa chị đi chơi khuya cũng không dám làm gì, để chị về nhà đến nơi đến chốn. Hai người có hình thức nên càng nhìn càng thích, ai cũng khen ngợi một cặp đôi nghiêng nước nghiêng thành.
Chị yêu anh hết lòng, chăm sóc anh cũng không kém gì anh chăm sóc chị. Tình yêu phải vậy, đó là sự vun xới của hai người, là do hai trái tim đồng điệu. Chị đã vì anh mà hi sinh nhiều thứ, anh cũng vậy. Hơn 2 năm yêu nhau, sau bao nhiêu hứa hẹn, hai người đã quyết định tiến tới hôn nhân. Chị hồi hộp chờ ngày được làm vợ của anh, được tận hưởng đêm tân hôn hạnh phúc…
Thế mà, một chuyện buồn đã xảy ran gay trong đêm tân hôn. Tôi và anh sau khi vui vẻ, anh không hề thấy dấu hiệu của việc còn trinh của tôi. Tôi hoảng hốt, chính tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, còn anh, mặt méo xệch, anh nhìn tôi chằm chằm, đầy ý trách móc. Tôi bảo anh:
Em thật sự không biết vì sao anh à. Em không lừa dối anh đâu.

Cách chăm sóc tóc hiệu quả

Thôi đi, em bảo anh giữ gìn cho em tức là em muốn lừa anh như thế này phải không? Em muốn mọi chuyện bại lộ phải không?
Không phải đâu anh? Sao anh lại nghĩ em thế, em thật sự muốn là của anh, chỉ của anh thôi. Anh là người đàn ông đầu tiên của em mà
Thế tại sao em lại không cho anh từ trước mà bắt anh phải đợi tới tận hôm nay?
Em đã nói với anh rồi, em muốn tân hôn hạnh phúc…
Tân hôn lãng mạn của em là thế này sao?
Không còn lời nào để nói, chị lau nước mắt, quay mặt vào trong. Cả tối ấy, chị và anh quay lưng lại với nhau, không nói một lời. Chị cũng không hiểu tại sao mình lại như thế thì làm sao mà anh biết được. Chị chưa từng quan hệ với người đàn ông nào trước anh, chị khẳng định mình còn trong trắng, vậy mà sao giờ, chị lại không có dấu hiệu của cái màng trinh ấy…
Có thể, anh không phải là người gia trưởng tới mức coi trọng cái màng trinh sau khi đã hết lời yêu chị. Chỉ là anh cảm thấy mình bị lừa. Anh vẫn tin là mình bị lừa. Vì thời đại này, có người con gái nào khi yêu mà giữ được sự trinh trắng trong suốt hai năm ngọt ngào đâu. Anh cũng nghĩ chị như vậy nên chuyện yêu cầu anh giữ gìn chỉ là cái cớ của chị mà thôi.
Anh buồn lắm. Anh tổn thương, anh bảo chị lừa anh, anh thấy bị xúc phạm. Còn chị, chị cũng buồn vì anh không tin chị. Vậy là chỉ từ chuyện cái màng trinh, hai người thành ra hiểu lầm, mâu thuẫn. Tình yêu đẹp tan tành, mọi thứ cứ ngấm vào trong lòng, ám ảnh tâm thức của hai người, họ giận nhau, chán nhau…
Anh trách chị, chị trách anh, đâu có ai hiểu rằng, chuyện đó thực sự không quan trọng. Anh không hiểu rằng, giá như chị có lừa anh thì cũng là vì, chị sợ mất anh. Cái màng trinh mỏng kia sao xứng với tình yêu mà chị dành cho anh suốt 2 năm yêu nhau. Sao anh không so sánh như vậy. Anh cần người con gái còn trong trắng nhưng liệu lòng họ có trong trắng hay không? Với lại, anh liệu có dám chắc, đó là màng trinh thật khi mà cái thế giới thật giả lẫn lộn này? Và một sự thật nữa là, tại sao anh không tin chị, vì chị thật sự chưa từng qua đêm với bất cứ ai…
Chị trách anh không hiểu chị, vậy chị nên thanh minh với anh vài lời rằng, chị đã yêu anh nhiều như thế nào, anh cũng vậy. Nên hãy vì nhau mà sống, vì tình yêu và còn tình nghĩa. Chị không tìm được lý do nào khiến mình bị như thế. Hay là vì trước đó, chị đã từng là vận động viên thể dục thể thao của trường, và trong những lần vận động mạnh, có thể chị đã mất trinh. Chị nên nói với anh điều này, có thể anh sẽ hiểu cho chị…

Mẹo bóc tỏi nhanh đơn giản rất hiệu quả

Hơn hai tháng, vợ chồng mới cưới mặt nặng mày nhẹ với nhau. Chị ăn không ngon, ngủ không yên vì đêm nào anh cũng vác gối ra ngoài ghế nằm, còn chị cô quạnh. Chị khát khao được ở bên chồng, được ôm chồng, được nũng nịu chồng bao nhiêu thì anh càng lãnh đạm bấy nhiêu. Thế mà đồng nghiệp ai cũng hỏi chị về tuần trăng mật. Chị đã đánh mất nó chỉ vì cái đêm tân hôn không hạnh phúc…
Chị mất ăn, mất ngủ, chị sút cân, chị gầy đi trông thấy, nhìn chị héo hắt như nụ hoa khô. Còn anh, anh không bận tâm tới chị. Cho tới một ngày, khi anh về nhà, không thấy cơm canh nóng hổi chờ sẵn, anh đã gọi cho chị, không thấy chị nghe mấy. Anh vào trong phòng, thấy chị nằm bất động dưới nền nhà. Anh hét toáng lên, gọi chị. Người chị nóng như lửa đốt, toàn thân mềm nhũn ra. Anh hoảng quá, đưa chị đi cấp cứu…
Bác sĩ nói chị bị suy nhược cơ thể vì suy nghĩ quá nhiều, ăn cũng không ăn, không có sức. Chị vừa bị sốt vừa bị mệt lả người đi. Anh hối hận quá, vì bấy lâu nay, chuyện này là do anh gây ra. Anh đã hành hạ chị, khiến chị héo mòn, anh làm chị đau khổ chỉ vì chuyện cái màng trinh. Vợ chồng cưới nhau, hơn hai tháng trời mà anh không hề nói với chị một câu. Chị khóc lóc quá, chị đau khổ quá nên thành ra thế này.
Nhìn đôi mắt hốc hác vì thiếu ngủ, nhìn đôi môi khô ráp vì thiếu nước, anh khóc và nắm lấy tay chị. Anh nghĩ lại những ngày yêu nhau. Thật sự anh là một gã không ra gì. Chị yêu anh như vậy mà anh lại vì tự trọng, sĩ diện bản thân mà hành hạ chị. Với lại, anh đâu biết có thực sự chị đã lừa anh đâu. Lừa thì sao chứ, màng trinh à, là cái thứ vô hình nào mà khiến tình yêu của chúng ta nhạt nhòa, vợ chồng xa cách…
Anh nắm lấy tay chị, chắc chắn rồi, ngày hôm nay sẽ là ngày cuối cùng anh làm chị đau khổ, mệt mỏi. Anh thề, từ ngày hôm nay, anh sẽ trở lại là anh của ngày nào, là một người chồng tốt, yêu thương chị hết lòng. 2 tháng qua đã đủ để anh ngẫm ra, tình yêu nó chẳng liên quan tới cái màng trinh của người phụ nữ…

Để em dạy anh cách yêu em

Vì em biết rằng, một ngày nào đó, anh sẽ yêu em hơn chính bản thân mình.
Nếu anh vẫn chưa yêu em, mỗi sáng thức dậy hãy cầm ảnh em và ngắm thật kĩ, 5 phút thôi cũng được nhưng phải là thật kĩ, để đến một buổi sáng nào đó, khi không còn nhìn thấy hình em nữa, anh vẫn nhớ như in gương mặt đó, ánh mắt đó, nụ cười đó. Tất cả là dành cho anh…
Nếu anh vẫn chưa yêu em, hãy gọi tên em mỗi ngày, thật chậm rãi và đầy ngọt ngào, gọi tên em như để khắc tạc cái tên đẹp đẽ ấy trong trái tim anh, như để tên em quấn quýt trong tâm trí anh, để anh không bao giờ có thể quên được cái tên ấy…
Nếu anh vẫn chưa yêu em, mỗi ngày hãy thử điều tra một ít về em, để biết em thích gì, ghét gì, sợ gì, muốn gì… Để anh hiểu thêm về con người em, để anh càng khám phá càng thấy em bí ẩn và mỗi khi phát hiện ra một bí ẩn nào đó, anh sẽ hét lên vì thích thú…

Nếu anh vẫn chưa yêu em, hãy nhắn tin với em hàng ngày và đừng xóa tin nhắn vội anh nhé. Một lúc nào đó buồn buồn, mở tin nhắn của em đọc lại, những tin nhắn dễ thương đó sẽ khiến anh bật cười cho xem. Anh hãy coi đó là liều thuốc cho căn bệnh buồn chán của mình và những lỗ hổng trong cuộc sống của anh sẽ được những viên thuốc yêu thương ấy chữa lành…
Nếu anh vẫn chưa yêu em, hàng ngày hãy lượn qua fb của em, cập nhật tin tức từ em, hiểu em đang vui hay đang buồn, xem hôm nay em có gì mới mẻ anh nhé, để anh biết bản thân đang quan tâm tới một người, để anh vui, anh buồn cùng người đó…

Anh vẫn chưa yêu em sao? Một buổi chiều, khi hoàng hôn thả mình xuống nhân gian nhuốm hồng cảnh sắc, mình anh dạo bước công viên, mình anh giữa những cặp đôi đang hạnh phúc tay trong tay, chỉ mình anh thôi nhé, anh có thấy chạnh lòng, có thấy cô đơn, có cần một bàn tay ai đó nắm nhẹ? Hãy thử nghĩ về em đi anh. Sẽ thế nào nếu em bên anh lúc đó? Sẽ thế nào nếu chúng ta cùng sải bước trên lối mòn ven thảm cỏ trước con mắt ngưỡng mộ của mọi người? Sẽ thế nào hả anh?
Giờ anh hãy nhắm mắt lại tưởng tượng ra một ngày thế giới không còn em, cuộc sống của anh còn lại gì, chắc anh cũng sẽ chẳng còn là anh nữa. Anh! Anh thấy em quan trọng với cuộc sống của anh thế nào rồi chứ?

Anh vẫn chưa yêu em hay anh chưa phát hiện ra mình đã yêu em từ lúc nào không hay?
Bây giờ thì anh biết cách yêu em rồi nhé! Anh phải chăm chỉ luyện tập, phải nhớ em mỗi ngày một ít đấy! Biết đâu anh lại là học trò ưu tú, biết cách yêu em hơn chính bản thân mình, biết yêu em từ sáng sớm đến đêm khuya, yêu em trong từng suy nghĩ, yêu em chẳng hề đắn đo, yêu em bằng tất cả những gì anh có, bằng một trái tim chân thành, mãnh liệt…
Sẽ có một ngày anh biết yêu em...


Anh có thật lòng yêu em không?

Sự thật luôn phũ phàng, sự thật luôn làm cho người ta nuối tiếc.
Cô đã từng hỏi anh:
- Anh có thật lòng yêu em không, hay tình yêu của anh chỉ là giả dối?
Anh mỉm cười, và hỏi lại:
- Vậy theo em, anh yêu em thật lòng hay là giả dối?
- Em không biết, nếu biết thì em hỏi làm gì nữa? Anh nói như vậy có nghĩa là anh không yêu em phải không? Anh nói thật đi?
- Anh sẽ không nắm tay, anh sẽ không đợi chờ ai hơn nửa tiếng mà vẫn luôn tươi cười và anh cũng sẽ không hôn một ai đó khi anh không có tình yêu với người đó.
- Vậy anh sẽ yêu em đến khi nào?
- Yêu em đến khi nào? Làm sao mà anh biết được, mà anh cũng không muốn biết khi nào anh sẽ không còn yêu em, vì nếu anh biết, như vậy có thể một ngày nào đó anh sẽ không còn yêu em. Anh không muốn biết câu trả lời, như vậy anh sẽ mãi yêu em..
- Anh lại nói xạo em phải không, làm gì mà có ai mãi mãi yêu một người, em không tin?
- Em không tin vậy thì dù câu trả lời của anh là gì đi chăng nữa, em cũng mãi không bao giờ tin. Vậy anh hỏi em: Em sẽ yêu anh đến bao giờ, em trả lời đi.!
- Em không biết, nhưng em tin rằng khi nào anh còn yêu em, thì em sẽ không bao giờ ngừng yêu anh, em tin chắc rằng, nếu một ngày nào đó anh và em không còn sánh bước bên nhau nữa, thì người quay lưng đi trước sẽ là anh?
- Thật vậy không? vậy giả sử là như vậy, thì lúc đó em sẽ như thế nào, em sẽ tìm mọi cách kéo anh quay về với em chứ?
- Em không biết, em không muốn nghĩ tới viễn cảnh đó, em không dám tưởng tượng em sẽ ra sao nếu như anh rời xa em.
- Khờ quá, dù anh có yêu em như thế nào đi chăng nữa và mặc dù trên trái đất này chỉ còn anh với em, thì em cũng nên một lần nghĩ đến viễn cảnh mà anh sẽ không còn bên cạnh em nữa chứ, ví dụ như "Khủng Long" ăn thịt anh chẳng hạn..
- Anh hay quá ha, có vậy mà cũng nghĩ ra được.
Cô tựa đầu mình vào vai anh, và dùng tay mình khẽ đánh vào ngực anh một cách nhõng nhẽo tựa như là một đứa trẻ, nhưng đứa trẻ này hoàn toàn cảm nhận được từng nhịp đập của trái tim kia, trái tim mà cô luôn khát khao chiếm giữ cho riêng mình, cô chợt nghĩ miên man: liệu rằng mình có thể giữ mãi được trái tim của anh không!!.
Chợt anh cầm tay cô, khẽ áp vào ngực mình và nói:
- Anh không biết ngày mai rồi sẽ ra sao, anh và em sẽ như thế nào, anh chỉ cần biết, lúc này và hơn khi nào hết, anh yêu em và em là tất cả của anh.
Cô suy nghĩ và chợt mỉm cười, tựa đầu vào vai anh mà không hỏi gì nữa...
...
Anh tốt nghiệp, trong khi cô chỉ là một cô sinh viên năm 3. Và anh cũng đã tìm được việc làm ở một tập đoàn xây dựng nổi tiếng. Tuổi trẻ, sự nhiệt tình, sự hăng say, lòng đam mê và khát khao được thể hiện mình, ngày nào anh cũng vùi đầu vào công việc như thể ngày mai anh sẽ không còn được làm nữa…
Thời gian trôi…
Cô thường hay dỗi hờn vì anh không thường xuyên nhắn tin, gọi điện hay đưa cô đi chơi nữa.
Anh cũng nhận ra rằng, dường như gần đây anh dành quá nhiều thời gian vào công việc, vào những chuyến công tác, thời gian anh dành cho bản thân mình ít đi, và đặc biệt hơn, thời gian mà anh dành cho một ai đó cũng không nhiều như trước nữa..
Thời gian trôi…
Những lần giận hờn và cãi vã giữa cô và anh ấy dường như nhiều hơn.
Thời gian trôi…
Thời gian trôi…
1 tuần, 2 tuần, 3 tuần... anh quên nhắn tin, gọi điện cho cô ấy. Vì lòng tự trọng của một người con gái, cô ấy cũng đã quyết tâm không nhắn tin hay gọi điện cho đến khi nào anh ấy liên lạc với mình.
Thời gian trôi...
Thời gian trôi...
Bíp, bíp, bất chợt anh nhận ra mình có tin nhắn trong lúc mải mê lên kế hoạch cho dự án sắp tới.
"Chúng mình chia tay, anh không còn yêu em nữa, anh không còn quan tâm đến em, em với anh không còn hợp nhau. Đừng nhắn tin hay gọi điện cho em và cũng đừng tìm em, dù anh nói gì đi nữa thì tất cả cũng đã hết. Tình yêu của anh và em coi như đã chết sau khi anh đọc được tin nhắn này. Chúc anh hạnh phúc".
Giật mình, mặt anh biến sắc và anh ngồi bất động...
""Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. The number...."
"Thuê bao quý khách vừa gọi....."
Anh đã gởi cho cô ấy 39 tin nhắn trong vòng 3 ngày liên tục nhưng vẫn không thấy bất kì tin nhắn mới nào của cô trong hộp thư.
Anh đã tìm cố gắng liên lạc với bạn bè của cô ấy để có thể tìm một chút thông tin về cô ấy, nhưng mọi cố gắng của anh chỉ là con số "0" tròn trịa.
Anh đã đợi trước cổng trường 6 buổi tối liền nhưng vẫn không bắt gặp được hình bóng của người con gái đó..
..
Không một ai biết cô đã chuyển đi đâu.
1 tháng sau, cô đã tốt nghiệp, nhưng người con gái đó không có mặt trong buổi Lễ Tốt Nghiệp ấy..
Chuyến công tác của anh kéo dài 2 tháng...
Thời gian trôi…
Thời gian trôi..
1 năm..
2 năm..
5 năm..
7 năm.. Giờ anh đã là một doanh nhân trẻ thành đạt cùng với một người vợ hiền và chuẩn bị chào đón đứa con đầu lòng của mình.
Một buổi chiều nọ, anh vội vã tạt vào một quán cafe bên đường để tránh cơn mưa bất chợt đầu mùa. Anh khẽ lặng người khi bắt gặp được một hình dáng quen thuộc, dường như anh không tin vào chính mắt mình.
Cô chủ động tiến tới bàn của anh và mang theo ly nước của mình, vẫn dáng đi ấy, vẫn nụ cười ấy, giọng nói ấy:
- Chào anh, anh khỏe không?
- Anh im lặng thờ thẫn nhìn cô như một kẻ mất hồn.
Vài giây sau, anh trả lời:
- Anh khỏe, còn em, em vẫn khỏe chứ ? Em thế nào rồi, em đã đi đâu mà anh không thể nào tìm gặp được em?
Và anh đã hỏi cô rất nhiều, rất nhiều…
Tim anh đau nhói, đau nhói như có ngàn con dao khứa vào.
...
Đêm hôm đó anh không thể nào ngủ được vì những gì cô đã nói: "Khi đó, em rất giận anh, nên cố tình tránh mặt anh, em hứa với chính bản thân mình, sẽ tha thứ cho anh nếu như anh kiên nhẫn đợi em trước cổng trường 7 đêm liên tục. Anh đã đợi em 6 đêm liền. Đêm thứ 7 em vẫn lén đợi nhìn anh. Đêm hôm đó, trời đã mưa…
Em nghĩ, chắc hôm đó ông trời đã giúp em, giúp cho em biết rằng, mưa đã thấm ướt khóe mắt của em, những giọt mưa đã vội vã lăn nhòe trên mặt em chứ không phải là em đã khóc...
Sau đó, em đi du học 4 năm và khi về nước em làm ở một công ty nước ngoài đến tận bây giờ. Em đã nghe bạn em kể về anh, em biết anh đã có gia đình và anh đang hạnh phúc nên em đã không liên lạc với anh. Không ngờ, hôm nay em lại gặp anh ở chính nơi này, chính cái nơi mà lần đầu tiên anh đã gặp em".

Cô ấy vẫn chưa lập gia đình.
Anh đã có vợ và sắp chào đón đứa con đầu lòng.
Sự thật luôn phũ phàng, sự thật luôn làm cho người ta nuối tiếc, nuối tiếc về những gì đã qua, nuối tiếc về những gì mình đã làm và luôn phải làm cho người ta nghĩ đến 2 chữ: "Giá Như.."
Anh đã không còn là anh của ngày xưa.
Giờ đây anh không phải chờ đợi ai đó hơn nửa tiếng đồng hồ mà mặt vẫn tươi cười, anh không phải lo tìm cách dỗ dành một ai đó khi biết người đó đang giận mình, cũng không cần trả lời những câu hỏi mà người hỏi đã hỏi đi hỏi lại đến hơn chục lần...
Chỉ một đêm nữa thôi, một đêm nữa thôi, nhưng anh đã không làm được. Đêm ấy đã là vô tận.
Chỉ một chút cố gắng nữa thôi, chỉ một chút cố gắng nữa thôi, nhưng "một chút" kia anh đã nằm ngoài tầm với của anh. "Một chút" kia đã là mãi mãi.
Sâu thẳm trong trái tim anh, cô vẫn luôn hiện diện ở một góc nào đó.
Điều mà anh mong muốn lúc này và hơn bao giờ hết là mong cô sẽ luôn được hạnh phúc. Mong cô luôn hạnh phúc, nhưng chắc có lẽ cô sẽ không biết rằng, hạnh phúc kia lại làm anh thêm đau xót và đắng cay…


Anh đã từng có một tình yêu và anh đã từng được yêu.
Trong một thoáng suy nghĩ, anh chợt nhớ đến câu hỏi của ai đó:
"Anh có thật lòng yêu em không"?

KHI YÊU, THẰNG ĐÀN ÔNG NÀO CHẲNG ĐÒI HỎI

Cùng là giáo viên dạy Toán ở một trường tư nhân trên thành phố, Lan hiền lành, xinh đẹp nhưng lại nhút nhát. Còn Tùng thì quá từng trải trong tình trường . Chẳng cần mất thời gian để cưa cẩm, Lan đã ngã vào lòng Tùng.
Yêu nhau gần một năm, Lan dọn về ở chung với Tùng. Anh dỗ dành:"Mình thật lòng yêu nhau thì em còn lo sợ điều tiếng gì nữa. Nếu"có"gì anh sẽ chịu trách nhiệm".
Ấy vậy mà, 6 tháng sau, Lan thông báo có thai thật. Mặt Tùng không biến sắc:"Không có cưới xin gì, thích thì về ở chung thôi". Cứ tưởng Tùng nói đùa, nào ngờ Tùng làm thật, không có đám cưới, chỉ có bữa cơm nhỏ ra mắt. Vậy là họ thành vợ chồng!
Quá bẽ bàng với mọi người, trong khi cái thai ngày càng lớn, Tùng thì dưng dửng. Anh coi tất cả chuyện đó là lỗi của Lan do cô không biết phòng tránh. Những lúc Lan tủi thân khóc, anh khinh miệt:"Khóc nỗi gì, oan ức lắm hả. Cô có thân không biết giữ, thấy trai là sán vào. Đẻ con gái ra cố mà dạy nó nhé. Không sau này lại như mẹ nó".
Mang bầu được 7 tháng cũng là lúc Lan hết hợp đồng với trường, cô không được kí tiếp nên phải ở nhà. Mọi trách nhiệm tiền ăn ở, sinh hoạt đều do Tùng lo.
Tùng bắt đầu quay ra hoạnh họe, đá thúng đụng nia:"Có mỗi việc nấu cơm cũng không thành, cô nhìn cái nhà bẩn mà không biết quét à? Đúng là đồ đàn bà, rước về chỉ mệt người".
Chưa dừng lại đó, chỉ còn 2 tháng nữa đến ngày sinh, Tùng vẫn bắt Lan phải kiếm tiền. Anh bảo:"Không đi dạy được thì bán xôi, bánh mì, nước ngọt, trái cây… thiếu gì việc làm ra tiền. Cô mở mắt nhìn người ta kiếm tiền ầm ầm kia kìa, ở nhà lấy gì mà ăn".
Thế là từ đó, 4 giờ sáng, Lan phải lọ mọ ôm bùng bầu vượt mặt nấu xôi rồi đẩy xe bánh mì nặng trịch ra cổng để bán. Bữa nào cô kêu nghỉ vì mệt, Tùng cáu gắt:"Tôi không phải là thúng vàng, thúng bạc để chu cấp cho cô ăn rồi ngồi chơi. Muốn ăn thì tự làm, không thì nhịn !". Nói xong anh phóng xe ra khỏi nhà bỏ mặc Lan đứng đó trong khi cơn đau đang hành hạ dữ dội.
Sinh con xong, ngỡ rằng đứa trẻ sẽ làm Tùng yêu thương cô hơn. Nào ngờ, đến một chiếc tã anh cũng không bao giờ giặt cho con, chưa kể đêm hôm con khóc, anh còn đạp huỳnh huỳnh vào người Lan và hét lên:"Cho nó bú hay làm gì đi, đau đầu quá, cô định không cho tôi ngủ hả ?".
Mẹ chồng lên chăm được 1 tháng cũng về vì vườn ruộng không ai lo, mẹ đẻ cô thì ở xa không thể qua chăm. Một mình Lan vừa lo cơm nước, chăm con, vậy mà Tùng vẫn rảnh rang sớm đi tối về.
Mỗi tháng anh ném vào mặt cô vài ba triệu và khinh bỉ:"Tiền tháng này đó, đừng có đòi hỏi gì tôi thêm", rồi anh lại quay ra mỉa mai:"Tôi thấy mình cũng còn tử tế chán so với những kẻ"truất ngựa truy phong", cô phải lấy làm cảm ơn tôi đ ó".
Đến lúc làm giấy khai sinh cho con, cả gia đình chồng và cô đều tá hỏa vì hai người chưa đăng ký kết hôn . Dưới áp lực của hai bên gia đình nội ngoại, Tùng đành miễn cưỡng đưa Lan đi đăng ký. Anh còn hăm dọa:"Dù có đăng ký thì cô cũng không có quyền quản tôi, cô nhớ đó".
Lan không dám cãi. Vởi vì cô biết chỉ cần cô nói một câu, anh sẵn sàng văng những lời tục tĩu đay nghiến việc mang bầu của cô trước khi cưới, mà anh cho rằng đó là đồi bại, là do cô không biết giữ thân, còn đàn ông ai chẳng thế!?
Một hôm, thấy chồng cười khúc khích nói chuyện điện thoại, lại còn đưa ra những lời ong bướm trêu ghẹo, Lan dò hỏi thì chồng oang oang:"Có gì đâu, con bồ mới quen, nó trẻ đẹp và không ngu như cô".
Thấy mặt Lan tái đi, Tùng khiêu khích:"Cô không tin hả, tôi còn chụp ảnh, quay video cảnh chúng tôi tình tứ. Cô nhìn đó mà học tập để chiều chồng". Nói xong, Tùng ngay lập tức đưa những hình ảnh"nóng"ra trước mặt Lan, mặc cho cô đang thất thần.
Những hình ảnh đã xúc phạm mạnh mẽ đến lòng tự trọng của bản thân, Lan gào lên trong đau đớn:"Tôi đã làm gì sai chứ? Ai là kẻ đã dụ dỗ tôi, ai là kẻ đã nói sẽ chịu trách nhiệm với tôi, sao anh dám…".
Chưa nói hết câu, Tùng cười khanh khách:"Trời ơi, cô ngây thơ hay giả vờ ngây thơ vậy? Khi yêu, thằng đàn ông nào chẳng đòi hỏi. Là do cô dại, không biết giữ thân, cô hãy trách mình trước khi trách tôi".
Lan quỵ xuống và suy sụp hoàn toàn. Tiếp tục hay dừng lại? Cô đã sai, đã sai khi chọn lầm người, khi quá tin tưởng vào một người mà không biết người đó ra sao.
Đây có phải là cái giá mà cô phải chịu đựng sự khinh miệt của người mình từng đầu ấp tay gối, từng gọi bằng chồng? Tiếng cười của Tùng cứ văng vẳng rồi xa dần, còn cô vẫn không thoát khỏi mớ bòng bong do chính mình tạo nên.

Em là gì trong trái tim anh...!!!

"Có thể thích nhiều người, nhưng chỉ trọn vẹn yêu duy nhất một người..."
"Có thể buồn vì bao chuyện, nhưng lại chỉ đau vì một người duy nhất..."
Từng rung động với bao chàng trai, đã quan tâm đặc biệt mỗi khi được ngắm nụ cười rất đẹp ấy. Lạ ở chổ đó chỉ là thích, chứ không phải yêu. Vắng họ cũng không sao, họ chả quan tâm cũng chẳng hề gì, dường như đối với họ, cái cảm giác đặc biệt ta dành đấy đơn giản chỉ là sự rung động tạm thời, bởi do vẻ đẹp làm choáng ngộp, cuống hút. Họ luôn nằm trong đôi mắt, nhưng chẳng mang vác được trong tim, cách ta nhìn họ không giống với bạn bè bình thường và cũng khác hẳn so với người rất rất quan trọng. Cuối cùng, bản thân mới biết ra rằng sự tạm bợ ấy là do cuộc sống tặng kèm để tô màu cho những khoảng trống còn lại của một thời trong ta. Đồng thời thấu hiểu được, người để yêu là người cho ta sự bình yên mỗi khi yếu lòng, cảm giác an toàn những phút muốn buông xuôi.
Có lúc rất buồn vì những chuyện không đâu, và nguyên do là một ẩn số. Cảm giác trống trải, sự lạnh lẽo mỗi khi lặng người, nhưng tất cả những điều đấy không khiến ta phải đau. Nó không giống một mũi kia châm vào sớ thịt, mà đó là cảm giác thoáng mong lung mơ hồ nhưng nhẹ nhàng đi sâu vào trong cả tìm thức. Nỗi buồn chưa khiến ta mất đi cảm giác, nhưng lại có một thứ khiến ta rất đau, và dần rồi mọi thứ trở nên vô nghĩa mất hết cảm giác trong trái tim. Những nỗi buồn ấy có rất nhiều, nhưng đau chỉ có một nỗi đau thôi...

Đừng bao giờ làm người phụ nữ bạn yêu phải khóc

Phụ nữ là để yêu, để đàn ông che trở bảo vệ. Bởi vì phụ nữ dù mạnh mẽ, cứng rắn đến đâu vẫn cứ là phụ nữ, vẫn mỏng manh dễ vỡ, vẫn dễ khóc, dễ dỗ dành, vẫn hay giận hờn vu vơ, vẫn cứ thích làm nũng, vẫn cứ giận dỗi là nói chia tay. Nhưng dù người phụ nữ của bạn có vô lý đến đâu cũng đừng bao giờ khiến cô ấy phải khóc!
Người phụ nữ của bạn: là người bạn yêu và cô ấy cũng yêu bạn! Nếu bạn yêu cô ấy hơn chính bản thân mình, nếu bạn làm cô ấy khóc, tức là bạn đang làm chính trái tim mình khóc. Đừng bao giờ làm người phụ nữ của bạn phải khóc!
Hãy nhường nhịn cô ấy nếu có thể. Hãy lắng nghe và cảm thông với những gì cô ấy nói. Hãy đặt mình vào vị trí của cô ấy mà hành động. Hãy làm bất cứ điều gì có thể để đừng để người phụ nữ của bạn phải khóc!

Nếu hai người giận dỗi, dù đúng dù sai, bạn hãy là người chủ động làm lành trước. Bởi phụ nữ sinh ra đã có quyền được giận dỗi, hờn ghen, có quyền được làm kiêu, có quyền được chiều chuộng. Dù giận dỗi cũng vẫn hãy quan tâm tới cô ấy như thói quen hàng ngày bạn vẫn làm, tuyệt đối đừng nên lạnh nhạt. Hãy nhắn tin, gọi điện, hẹn gặp cô ấy nếu có thể.
Đừng chiến tranh lạnh với người phụ nữ của bạn bởi trong chuyện tình cảm, phụ nữ luôn là người yếu đuối. Phụ nữ, dù bên ngoài có mạnh mẽ đến đâu nhưng vẫn là phái yếu, trái tim vẫn mong manh dễ tổn thương hơn đàn ông rất nhiều. Những cô gái bên ngoài càng tỏ vẻ mạnh mẽ thì bên trong càng yếu đuối hơn những người phụ nữ khác, trái tim càng dễ tổn thương, rỉ máu. Và có bao nhiêu chàng trai biết được rằng: trong lúc bạn đang nhởn nhơ nghĩ rằng lần này sẽ cho cô ý một bài học, sẽ làm căng để thôi tính nhõng nhẽo, giận dỗi vu vơ, sẽ thi gan đến cùng thì lúc này chắc hẳn cô ấy đã khóc cạn nước mắt vì bạn rồi cũng nên. Phụ nữ là để yêu, không phải để bạn làm tổn thương như vậy!
Đừng bao giờ là người nói chia tay trước nếu như bạn không thực sự muốn chia tay. Bởi vì cô ấy có thể nói hàng trăm lời chia tay với bạn trong những lúc giận dỗi, cãi vã nhưng bạn chỉ được nói chia tay một lần duy nhất nếu bạn thực sự muốn ra đi. Lời chia tay của người đàn ông có thể giết chết trái tim của người phụ nữ gấp trăm lần.
Nếu đến sự nhường nhịn và dỗ dành người phụ nữ của mình mà cũng không làm được, vậy bạn sẽ mãi chẳng bao giờ mang lại hạnh phúc được cho cô ấy. Hạnh phúc ấy quá nhiều nước mắt rồi…
‪#‎sil‬

Thứ Bảy, 29 tháng 8, 2015

Những hành xử thể hiện bạn là người không thành công

Khi bạn có nhiều thập kỷ làm việc với các giám đốc điều hành và lãnh đạo doanh nghiệp, bạn không thể không nhận ra trên một chặng đường dài, việc làm nào đem lại lợi ích và việc nào không. Một điều mà tôi đã nhận ra, bản chất tính cách hay thói quen của mỗi người không phải là nhân tố quyết định sự thành công của mỗi cá nhân, mà đó cách ứng xử của bạn. Dch v sa bình nóng lnh ti TP HCM
Ý của tôi là gì khi nói đến cách ứng xử? Đó là việc bạn phản ứng ra sao khi phải chịu đựng căng thẳng kéo dài; bạn hoàn thành các công việc theo cam kết hay không; cách bạn giao tiếp, tương tác với mọi người xung quanh như thế nào; thái độ khi làm việc với khách hàng; bạn nỗ lực đến đâu để hoàn thành công việc một cách nghiêm túc; liệu bạn đang làm việc với tinh thần tập trung và kỷ luật cao độ, hay đang trong trạng thái dễ bị phân tâm? Đó chỉ là một vài ví dụ minh họa khi nói đến cách ứng xử.
Tôi thừa nhận rằng mình có quen biết một số nhà sáng lập công ty và CEO có cách ứng xử bất bình thường nhưng trong một thời gian, họ vẫn làm tốt vai trò của mình. Nhưng rồi sớm hay muộn, thường thì khi họ phải làm việc dưới áp lực cao và mọi chuyện diễn ra không suôn sẻ, họ sẽ phản ứng theo cách không có lợi cho bản thân, để rồi tự hủy hoại mọi thứ. Đáng buồn thay, họ thường kéo doanh nghiệp của mình đi xuống cùng họ. Khoan giếng ti qun 1
Nếu bạn muốn làm ăn lớn, phát triển một sự nghiệp lừng lẫy trong dài hạn, có lẽ bạn sẽ muốn nhìn thật lâu và thật kỹ vào trong gương để xem xem trên gương mặt có dấu hiện nào có thể cản trở sự nghiệp của mình hay không

1. Vẻ ngây thơ.

Sự thật là, khi bắt đầu sự nghiệp chúng ta đều có vẻ hơi ngây thơ và dễ tin người, nhưng bạn càng sớm trở nên “cáo” và biết cách nghi ngờ mọi thứ, cơ hội sớm trở nên thành công của bạn càng cao. Lý do rất đơn giản: những kẻ ngốc và ngây thơ không bao giờ giành chiến thắng. Hãy học cách đặt câu hỏi trước mọi thứ bạn đọc và nghe hàng ngày, đừng quên chú ý tính xác thực của nguồn thông tin.

2. Hoảng loạn.

Những tình huống gây áp lực cao là chuyện phổ biến trong giới kinh doanh. Mọi việc không bao giờ đi theo kế hoạch và đôi khi chúng còn đi chệch hướng một cách tồi tệ. Đó là chuyện thường tình. Nếu bạn không thể kiểm soát lượng adrenaline (nhằm kiếm chế stress) và giữ bình tĩnh trong khi khủng hoảng xảy ra, bạn sẽ gặp rắc rối lớn đấy. Khoan giếng ti qun phú nhun

3. Cuồng tín.

Sự nhiệt thành có thể là một tác nhân dẫn đến thành công, nhưng khi bạn vượt quá giới hạn và trở nên quá cuồng tín, điều này sẽ chống lại bạn. Tôi rất hay chứng kiến cảnh này. Sự mê tín quá độ dẫn đến nhận thức méo mó về tình hình thực tại, những lời biện minh, lý luận sai lệch, và những quyết định tồi tệ.

4. Sự lười biếng.

Những người luôn hướng tới việc đạt được những thành tựu to lớn biết một quy tắc cơ bản: Phải “nằm gai nếm mật” trước khi hái được quả ngọt. Đó là lí do tại sao họ luôn rất tập trung và kỷ luật. Tuy nhiên, phần lớn mọi người đều lười biếng. Điều này lý giải tại sao chỉ có một số ít người trở nên thành công. Đơn giản chỉ có vậy.

5. Tâm lý “ăn xổi”.

Steve Jobs từng nói, “Một nửa những điều khiến cho những doanh nhân thành công khác với những người không thành công nằm ở sự kiên trì bền bỉ”, và nếu bạn không đam mê những gì bạn làm, bạn sẽ không gắn bó với nó. Có quá nhiều người muốn nếm quả ngọt ngay tức khắc. Nhưng việc này sẽ không diễn ra như mong đợi đâu.

6. Để cảm xúc bùng nổ.

Dù bạn đang phải chống chọi với cảm xúc gì – ghen tị, xấu hổ, cảm giác yếu thế – “giận cá chém thớt” và để sự bực tức bùng nổ không chỉ khiến bạn và những người xung quanh chìm trong bầu không khí tiêu cực, mà nó còn có thể giết chết sự nghiệp của bạn. 

Những điểm vui chơi hút khách ở Hà Nội dịp mùng 2 tháng 9

7. Ích kỷ.

Nếu bạn hành động như thể cả thế giới chỉ xoay quanh bạn, tốt hơn hết là bạn nên có đủ tài năng để minh chứng cho việc này. Dù vậy, việc quá tập trung vào bản thân sẽ làm giảm thiểu hiệu quả làm việc của bạn. Việc kinh doanh không chỉ xoay quanh bạn, mà nó còn là tạo ra các mối làm ăn, là trải nghiệm của khách hàng khi sử dụng sản phẩm/dịch vụ của bạn. Hãy nhớ ai phục vụ ai trong mối quan hệ này.

8. Sống trong quá khứ hoặc tương lai.

Rõ ràng là, chúng ta có thể rút ra những bài học từ quá khứ, nhưng đắm chìm trong đó là một cách hủy hoại bản thân. Tương tự, bạn có thể lên kế hoạch và mơ những giấc mơ về tương lai, nhưng nếu những hành động của bạn không tập trung vào hiện tại, bạn sẽ không bao giờ thực hiện được kế hoạch hay chạm tới ước mơ của mình. 

Cách làm cho vòng một đẹp

9 .Thờ ơ một cách vô tư.

Bạn sẽ thường xuyên nghe được những cụm từ như “cái gì cũng được “, “tất cả mọi việc đều tốt cả,” và “không phải lo lắng gì đâu”, nhưng bạn sẽ ít khi nghe được những lời này từ những người rất tài năng. Những người thành công có thể cư xử thế này hay thế khác nhưng sự thờ ơ với mọi việc thì không bao giờ.

10. Nhạy cảm quá độ.

Nếu da mặt bạn quá mỏng đến mức bất kì lời phê bình nào cũng khiến bạn “nóng mặt” và mọi tiểu tiết đều có thể làm bạn khó chịu, bạn sẽ phải đi trên một con đường chông gai trong thế giới kinh doanh. Có lí do hợp lý giải thích việc các lãnh đạo doanh nghiệp thường có khiếu hài hước và có vẻ khiêm nhường. Nó gần như là một yêu cầu vậy. Đừng trầm trọng hóa mọi vấn đề.
Một điều cuối cùng. Nếu một hay một vài trong số những điều kể trên khiến bạn phật ý đến mức muốn viết một vài lời bình luận chứa đầy sự giận dữ, bạn có ít nhất hai hoặc ba vấn đề phải xử lý đấy. Và, hãy nhìn vào mặt tích cực, ít nhất thì bạn không thờ ơ.